Có mùa, tôi lại ngược lên miền rừng, nơi sương sớm thả xuống những triền đồi xanh mát, đọng thành giọt long lanh trên lá cỏ. Thong thả qua lối mòn gập ghềnh, tôi như lạc vào bức tranh thủy mặc, thoảng mùi lá mục dịu êm. Nhưng với tôi, ấn tượng sâu sắc nhất vẫn nằm ở gian bếp gỗ nhà sàn, lửa bập bùng nướng miếng thịt rừng cháy xém cạnh, tỏa mùi hương thật khó cầm lòng.
Thứ thịt bình dị, đâu phải vương giả xa hoa, vậy mà ướp trong không gian núi rừng, lại hóa thành một mỹ vị lạ thường. Thêm dăm ngọn rau rừng luộc, chấm cùng bát muối ớt rang, một vị cay the êm ái len vào kẽ răng, khơi dậy niềm thỏa mãn đậm chất thôn dã. Ăn xong, ngồi nghe gió lùa qua vách, tôi mới hiểu, có những món ngon giản dị mà đủ sức ôm trọn mảnh hồn hoang sơ của đất, của cây.